[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Trong lòng lão gia vô cùng lo lắng, sau khi vào triều diện kiến Hoàng thượng thì lập tức đến khuê phòng của tiểu thư, xong rồi cũng chẳng màn ăn uống, tự nhốt mình vào thư phòng để tìm cách cứu tiểu thư. Còn phu nhân, sau khi biết chuyện, cả ngày đều túc trực bên tiểu thư, khi nghe thái y nói bà đau lòng đến mức ngất đi. Kể từ lúc tiểu thử gặp chuyển không may. trong phủ một chút sinh khi cũng không có, đi đến đâu cũng chỉ có một màu xám ngắt, lạnh lẽo đến đáng sợ.
  • Một sáng tinh mơ mùa hạ, mưa lất phất rơi, cuối cùng tiểu thư cũng đã tỉnh lại. Nàng như một ngọn gió xuân ấm áp cứu rỗi đêm mùa đông đầy tuyết, khiến lòng người dịu lại. Gia nhân trong phủ còn nói, nếu nàng thật sự có chuyện gì, cả phủ không biết sẽ chìm trong màu đen này đến khi nào nữa.
  • Tịnh Giai cố gắng gõ vào đầu thật mạnh để tìm kiếm khoảng trống nào đó mà chưa được hồi ức lấp đầy. Sau đó ngã xuống giường, ra sức nhằm nghiền mắt lại để tìm ra chút gì đó.
  • Nào ngờ...
  • Diệp phu nhân
    Diệp phu nhân
    “Song Nhi, con gái của ta, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, nương rất lo cho con."
  • Người phụ nữ trước mắt Lam Song nước mắt giọt ngắn giọt dài, nhưng dù vậy cũng không thể che đi được gương mặt đoan trang thanh nhã, trang sức trên người bà cũng trang nhã vô cùng, làm lộ vẻ quyền quý, rất khó để đoán ra tuổi
  • Tịnh Giai đột ngột mơ hồ, giọng nói này... Rất quen!
  • Cùng lúc đó, bên tai nàng lại truyền đến một giọng nói cũng vô cùng quen thuộc:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Song Nhi à, con cảm thấy thế nào rồi con? Có không khỏe chỗ nào không?"
  • Nói đoạn, ông quay sang gia nhân bên cạnh, gấp gáp nói:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Người đâu? Mau gọi thái y đến chẩn cho tiểu thư, nhanh lên!”
  • Rồi lập tức quay sang Lam Song, cầm tay nàng lên:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Con làm cha lo lắng quá, sao cứ mãi ham chơi thế này!”
  • Ánh mắt lúc người nhìn Lam Song luôn mang theo một nét dịu dàng, cứ như những người cha bình thường khác, yêu thương con hết mực, những khi thế này, có mấy ai nhìn ra trên chốn quan trường, ông là một con cáo với đôi mắt sắc, càng không nhìn ra nét lạnh lùng đọng sau đuôi mắt ông. Có mấy ai biết được rằng, đằng sau đôi tay gầy quốc ốm yếu kia đã từng làm những chuyện gì? Để ngồi được vị trí như ngày hôm nay, đôi bàn tay ấy đã nhuốm biết bao. nhiêu máu tươi. Người ta bảo ông máu lạnh, ở thì ông cũng không chối cãi, nhưng ông không lạnh hoàn toàn vì đối với thế tử và các con, ông vẫn luôn ra sức bảo vệ. Những lúc ở bên gia đình, gương mặt ông luôn hiền hòa chẳng khác gì một lão phu bình thường, đáy mắt ông khi nhìn các con luôn luôn chứa tia dịu dàng ấm áp.
  • Đại phu
    Đại phu
    “Tức là mạch tượng của tiểu thư đập không đều, không giống với người bình thường, hoặc là mạch tượng không tương thích với cơ thể. Có thể do tiểu thư vừa bước một chân vào Quỷ môn quan trở về mà có mạch tượng này cũng nên, qua vài ngày nữa có lẽ sẽ ổn. Trước mắt, lão phu sẽ kê cho tiểu thư một đơn thuốc bồi dưỡng, mong tiểu thư sớm ngày bình phục."
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Được! Đa tạ ngài.”
  • Vừa nói, ngài vừa quay sang gia nhân tên là Tiểu Hy:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    "Ngươi theo thái y ra ngoài bốc thuốc cho tiểu thư, xong rồi lấy hai mươi lượng bạc ban thưởng. Nhớ là không được sai sót gì cả.
  • Đại phu
    Đại phu
    “Đa tạ đại nhân. Lão phu xin cáo lui!"
  • Thái y vừa lui ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân và giọng nói của một đôi nam nữ.
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Song Nhi, muội đã tỉnh lại rồi sao. Muội làm tỷ lệ quá, ta vừa nghe tin đã vội vã đến đây."
  • Nữ nhân với gương mặt duyên dáng xinh đẹp, đôi mắt to trận trông động lòng người, dáng đi của nàng vô cùng uyển chuyển, ra dáng một vị tiểu thư dịu dàng, công dung ngôn hạnh, nhìn qua chắc nàng ta vừa tầm mười chín đôi mươi.
  • Nam nhân bên cạnh năng tiếp lời:
  • Nam nhân
    Nam nhân
    “Song Nhi, muội đó! Ta đã căn dặn muội thế nào? Bảo muội đợi ta đi cùng, muội lại lén lút trốn ra ngoài, muội có xem ta là ca của muội hay không?"
  • Y thở dài một hơi rồi nói tiếp:
  • Nam nhân
    Nam nhân
    "Cũng may muội không sao, nếu không ta sẽ lật đổ cả thành Thượng Kinh này!”
  • Tịnh Giai ngắm nhìn nam nhân, y có đôi mày rậm rạp, bước chân dứt khoát như người từng luyện võ công, gương mặt tiêu sái cùng thân hình săn chắc cân đối. Liệu nhan sắc này không biết đã hút hồn biết bao thiếu nữ rồi nữa?
  • Mãi không thấy Tinh Giai đáp lời, mọi người cũng đã nhận ra không khí có phần quỷ dị. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Đối mặt năng lấp lánh như sao trên bầu trời đêm, nhìn về phía mọi người đầy xa lạ. Cuối cùng năng cũng cất lời "Mọi người có nhầm lẫn gì không? Tại sao tất cả đều gọi tên ta là Song gì gì đó? Cha mẹ, tại sao hai người lại ăn vận thế này? Tại sao hai người lại ở đây? Nàng đưa tay về phía đôi nam nữ, nhìn họ đầy kỳ quái:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Hai người... Là ai vậy? Tại sao một người xưng là ca ta, một người xưng là tỷ của ta? Ta nào có quen biết hai người?"
  • Sắc mặt lão gia và mọi người đều trắng bệch, nam nhân lúc nãy cất giọng:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    "Mau gọi thái y đi! Các người còn đứng yên ra đó làm gì?!"
  • Vậy là lại tiếp tục một quá trình bắt mạch, kê toa lại từ đầu. Mãi đến khi thải y ra về, giọng nói ông ấy vẫn còn oanh oanh trong căn phòng xa lạ, ông ấy nói có thể do tiểu thư hoảng sợ quá độ nên mới nảy sinh ra việc mất trí, tịnh dưỡng từ từ có lẽ sẽ mau chóng bình phục.
  • Nữ nhân khi nảy bước đến bên cạnh nàng, khế vươn đôi tay mềm mại như hoa, nằm lấy bàn tay nàng:
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Song Nhi à... Ta tên Diệp Lam Y, là tỷ tỷ của muội, muội là tam tiểu thư của nhà chúng ta - Diệp Lam Song, ta là nhị tiểu thư trong phủ, còn kia là huynh trưởng chúng ta, huynh ấy tên là Diệp Khải Hoàn, phụ thân chúng ta là Diệp Mẫn, là Thừa tướng cũng là nhất đại công thần của triều đình, đó là mẫu thân chúng ta…"
  • Nàng nhìn Diệp Lam Y như đang nghe một câu chuyện lạ, chẳng lẽ là ta đang mơ hay sao, đôi tay trắng như tuyết của nàng gõ mạnh vào đầu mình, đau đầu thật! Là thật! Còn khu nhân cùng Thừa tướng vội vã gỡ tay nàng ra, sợ nàng làm điều dại dột.
  • Diệp Lam Y cũng bắt đầu rơi lệ, áp sát tay nàng vào khuôn mặt nàng ấy:
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Không sao cả, không nhớ không cần gấp gáp, muội đừng nóng lòng... Từ từ sẽ nhớ lại mà thôi.”
  • Diệp Lam Song hướng mắt về phía cha mẹ mình, khẽ hỏi:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Cha, mẹ, chuyện này là thế nào?"
  • ***
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Cô - qua đây với ta!”
  • Tịnh Giai nhìn về phía Minh Ngọc đang cuối đầu, không dám nhìn cô rồi nói.
  • Nghe đến đây, trái tim Minh Ngọc khẽ rung lên, tay chân cô bắt đầu run rẩy, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, không còn giọt máu.
  • Nô tì
    Nô tì
    "Tiểu thư. Người vừa gọi nô tì hay sao?"
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Ở đây chỉ có ta và cô, ta không gọi cô chẳng lẽ gọi ma hay sao.”
  • Minh Ngọc nghe vậy, bước từng bước đầy sợ sệt, chầm chậm tiến về phía Tịnh Giai, khi còn cách nàng chưa tới hai bước chân, nàng quỳ xuống, lạy Tịnh Giai liên tục rồi nức nở thành tiếng:
  • Nô tì
    Nô tì
    "Xin tiểu thư tha mạng, nô tì biết mình không đúng, đã khiến cho tiểu thư sợ, nô tì không cố ý, cầu xin người tha cho nô tì tội chết!"
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Đứng dậy đi, ta có nói là sẽ làm gì cô đâu mà cô lại như vậy!"
  • Tịnh Giai nhìn nàng, hốt hoảng mà nói:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Còn không mau đứng lên, cô định khiến ta tổn thọ hay sao?"
  • Nô tì
    Nô tì
    “Tiểu Thư không muốn phạt nô tì?"
  • Đôi mắt Minh Ngọc đã ngập nước, gương mặt cũng sợ hãi cũng dịu đi phần nào.
  • Tịnh Giai nhìn nàng, gật đầu kiên quyết:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Yes."
  • Nô tì
    Nô tì
    “Hả?! Tiểu thư nói gì vậy?”
  • Minh Ngọc nhìn Tịnh Giai khó hiểu.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “À ta nhầm, ta nói là ta không có ý sẽ làm hại cô. Cô đến đây kể cho ta nghe mọi việc đã qua đi."
  • Ráng chiều nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, cả phủ Thừa Tướng chìm trong sắc đỏ vàng, ấm áp mà mỹ lệ, bên ngoài sân những bông hoa định lan đã nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt mà say đắm. Chốc chốc lại nghe tiếng bước chân qua lại của gia nhân, ai làm việc nấy, khi không có việc cần, tuyệt đối không ai hé răng nửa lời. Sống trong một thủ phủ rộng lớn thể này, lại không ai nói với ai câu nào, thật sự rất khó chịu!
  • Tịnh Giai ngồi trên chiếc ghế đàn hương, trên tay là chén trà Long Tỉnh, nàng vừa thưởng thức lại vừa soi min trong gương. Gương mặt này rõ ràng vẫn là nàng - Nguyễn Tịnh Giai mà, tại sao ai cũng gọi nàng băng cái tên Diệp Lam Song đầy xa lạ kia?
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Theo như người nói thì ta là Diệp Lam Song, phụ thân ta là Diệp Mân, có một huynh trưởng và nhị tỷ?"
  • Tịnh Giai quay sang hỏi Minh Ngọc.
  • Minh Ngọc vội vàng gật đầu:
  • Nô tì
    Nô tì
    “Đúng vậy, tiểu thư!”
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Ta là do không cẩn thận té xuống nước nên quên hết mọi việc?"
  • Nô tì
    Nô tì
    “Vâng, thưa tiểu thư."
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Ta năm nay vừa tròn mười bảy tuổi á? Lại chuẩn bị lên kiệu hoa?”
  • Tịnh Giai đứng dậy, đi xung quanh phòng, ánh mắt đầy suy tư.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Quái lạ! Không thể nào như thế được, làm sao ta lại rơi vào đây chứ?”
  • Nô tì
    Nô tì
    “Tiểu thư, người nói gì vậy?"
  • Minh Ngọc nhìn Tịnh Giai đang đi lại giữa phòng kia.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "À, không có gì đâu. Người lui ra ngoài đi."
  • Gương mặt Tịnh Giai thoáng hiện nét lém lĩnh.
  • Nô tì
    Nô tì
    “Nhưng... Lão gia đã dặn nô tì phải…"
  • Minh Ngọc có phần sợ sệt, lí nhí nói. Nếu lỡ lầm này cô đi, tiểu thư có chuyện gì chắc nửa cái mạng này của cô không còn nữa.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Ta muốn ăn chút gì đó, người xuống bếp nấu cho ta đi."
  • Nhìn thấy Minh Ngọc có phần khó xử, Tịnh Giai đành tìm bừa một lí do để có thể yên tĩnh suy nghĩ mọi việc.
  • Nô tì
    Nô tì
    "Dạ. Nô tì đi ngay."
  • Sau khi người cuối cùng là Minh Ngọc bước ra khỏi phòng, Tịnh Giai lại nhấp một ít trà Long Tỉnh, cố gắng từ từ xâu chuỗi lại mọi việc.
  • Tầm chừng nửa phút trôi qua, nàng dường như nhớ ra việc gì đó! Chắc chắn là như vậy rồi!
  • Nàng rùng mình khi nhớ về những chuyện đã qua. Thật sự nó giống như một cơn ác mộng không lời hồi đáp. Là ai đã đưa nàng đến đây? Rốt cuộc người đó có mục đích gì đây?
  • Nguyễn Tịnh Giai - nhân viên tập đoàn Flowers, là một nhà tạo mùi hương, cô có một khứu giác cực kỳ nhạy bén, mùi hương khi qua mũi cô đều trở thành những âm thanh linh động giúp cô dễ dàng phân biệt.
  • Từ nhỏ, cô đã được sinh ra trong gia đình trung lưu. Cha mẹ cô đều là công nhân, đồng lương ít ỏi, dù vậy hai người vô cùng yêu thương nhau. Gia đình ba người họ dìu dắt nhau sống qua ngày. Vì vậy, ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã ý thức bản thần mình phải phần đấu trở thành một phiên bản đặc biệt nhất, thành công nhất.
  • Cô được nhận vào tập đoàn lớn làm việc, tưởng rằng từ đây mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cô không ngờ đây mới chính là khởi nguồn cho bi kịch. Cha cô trong lúc làm việc đã gặp tai nạn, sống cuộc sống thực vật. Hằng ngày, cô và mẹ phải thay phiên nhau vừa làm việc lại vừa chăm sóc cho cha cô, cuộc sống cực kì vất vả.
  • Tịnh Giai bước chầm chậm từng bước, chắc chắn là có vấn đề gì đó? Mọi việc thật sự không đơn giản. Vừa nãy, khi năng vừa tỉnh giấc, cha nàng đã ra dáng của một Thừa tướng quyền lực thật sự, hoàn toàn không giống như đang diễn. Ánh mắt nhìn nàng tuy vẫn chan chứa yêu thương giống cha, nhưng khi nhìn những người khác, tâm ý lạnh nhạt đã được y bộc lộ hết ra ngoài, đôi mắt sắc bén nhìn thấu sáu cõi hồng trần, hoàn toàn có thể so được với loài cáo. Khí chất xa cách này, cao cao tại thượng, phải được tôi luyện từ rất nhiều năm, không thể nào ngày một ngày hai mà có được…
14
Chương 20